Truyện ngắn
: IM LẶNG - DẤU YÊU
Năm qua đi, tháng
qua đi…
Tặng những học sinh thân yêu !
Năm
tháng đã qua đi, nhưng kỷ niệm vẫn còn đó, nó như vừa xảy ra ngay hôm qua với
tôi. Tôi kể lại chuyện này như một tâm sự của riêng mình , cũng mong đóng góp
một chấm phá nhỏ trong cuộc sống của chúng ta hiện nay.
Trong
tập thể lớp 10 năm ấy do tôi làm chủ nhiệm, cô bé chẳng có gì là nổi bật cả,
trong đám con gái chiếm quá nửa sĩ số của lớp. Người nó gầy, túm tóc hoe vàng
cặp gọn sau gáy. Bộ quần áo bình thường hơi cũ, chiếc quần tím than hơi cộc,
chiếc áo màu trắng đã ngả sang màu nước dưa. Còn đôi dép màu xanh đã mòn vẹt
gót. Bản tính nó ít nói, trầm tư, cả nụ cười cũng thật lặng lẽ, chỉ có đôi mắt
thật là dễ mến, đen màu chì và sâu thẳm _một đôi mắt biết nói và đầy suy
tư. Cái tên nó nghe buồn man mác, Thương
Thương …Tôi nghĩ chắc nó phải được cả nhà yêu quý và chăm chút nhiều lắm, vì
cái tên của nó đã gợi lên điều đó. Nhưng tôi đã lầm, bố mẹ nó đã chia tay nhau.
Nó ở với bố, còn em nó ở với mẹ. Sức học của nó bình thường vào loại trung bình
khá ở lớp . Nó học được văn nhưng lại yếu toán .
Cả học
kỳ một nó cứ lặng lẽ, trầm tư hơi khó gần và như cách biệt so với đám con gái
ồn ào và hơi “lắm lời” lớp tôi. Chính sự im lặng của nó khiến tôi thấy tò mò và
quan tâm đến nó nhiều hơn .
Những
cơn gió mùa đông bắc tràn về, những đứa con gái trong lớp đã bắt đầu diện những
“bộ cánh” mùa đông ấm áp , đẹp đẽ đủ màu sắc, luôn miêng khoe “mốt này”, “mốt
khác”, còn nó vẫn dép lê cũ kĩ quen
thuộc …Thỉnh thoảng nó lại nhìn thật nhanh những đứa khác với ánh mắt vừa thèm
thuồng vừa như dè bỉu…Thế rồi vào một ngày đông giáp tết âm lịch, sau giờ thể
dục , cả lớp vừa từ ngoài bãi tập vào lớp bỗng một con nhỏ trong lớp kêu lên và
khóc nức nở…Nó bị mất hết số tiền nhà cho mua giầy, để trong cặp sách ở lớp. Cả lớp nhốn nháo,
bọn con gái xì xào, bọn con trai thì cứ lắc đầu, cả lớp chúng nó vốn rất yêu
thương nhau mà. Tan học, cả tôi và lũ
học trò ngồi lại rất lâu, tối muộn mới ra về, nhưng vẫn chưa tìm ra thủ phạm.
Đứa thì đưa ra ý kiến thế này, đứa thì thế khác, chúng hẹn tôi chiều hôm sau …
Khi một
hôì trống vang lên, kết thúc buổi học, tôi vào lớp không khí trầm lặng hơn mọi
ngày, tôi buồn vì chưa biết xử lí ra sao? Nếu tôi làm thẳng tay thì sao? Nếu
tôi không điều tra nữa thì sao? Việc tìm ra thủ phạm có phải là tất cả
không?…Tôi ngồi thừ ra trên bàn giáo viên, con nhỏ lớp trưởng bèn đến cạnh tôi
đề nghị cách giải quyết, tôi đồng ý. Thế là những mảnh giấy trắng được lấy ra,
chúng nó hí hoáy viết, “giấu giấu” “giếm giếm”…Lớp trưởng thu để tôi đọc nhưng
kết quả vẫn là con số không. Toàn những câu đại loại là: “Thưa cô con không
biết ạ !” “Thưa cô con không nghi ngờ cho ai trong lớp mình ạ !”…Tôi im lặng
thoáng buồn. Nhìn xuống lớp tôi thấy nó cứ cúi gằm, thỉnh thoảng lén nhìn trộm
tôi và tỏ ra hơi lo lắng. Tôi chợt nghĩ : “Hay là con bé lấy trộm tiền!”.ý nghĩ
đó loé lên rồi vụt tắt ngay.
Trời
bắt đầu tối , mưa phùn se lạnh, trong lớp
không khí bỗng nặng nề, khiến tôi thấy rét hơn. Bọn trẻ trong lớp lao
xao đòi về vì nhà xa , bọn con gái có đứa lo lắng sợ bố mẹ trách …Tôi chỉ im
lặng không nói gì , nó nhìn tôi đăm đăm … Con nhỏ lớp trưởng thay mặt các bạn
đề nghị : “Thưa cô, cô cho chúng con về ạ! Ngày mai con sẽ tìm được thủ phạm và
dẫn bạn ấy đến gặp riêng cô ạ!” Sau đó tôi đồng ý để chúng nó ra về. Chúng đứng
nghiêm cặp sách trên tay chào tôi như
chưa hề có chuyện gì xẩy ra. Tôi nhìn nhanh ra phía cửa nó đi như chạy trốn,
mắt ngấn nước… Hôm sau, rồi hôm sau nưã nó nghỉ học. Tôi đến thăm nó ốm! Thấy
tôi đến nó trùm chăn qua đầu, quay mặt vào tường không nói gì cả. Tôi thấy như
vậy, hỏi thăm qua bố nó vài câu rồi xin phép ra về. Sau hai ngày ốm cô bé vẫn
đi học đều với đôi dép đã mòn… Tôi không nói gì cả, tôi chờ …Ba năm học THPT
trôi qua thật nhanh. Ngày lễ tốt nghiệp ra trường, tôi thấy mắt nó long lanh
ngấn nước… nó nhìn tôi , nhưng vẫn không nói gì . Mỗi năm, cứ đến 20/11 hay
mùng ba tết những đứa học trò lớp cũ vẫn đến thăm tôi, nhưng trong số đó vẫn
không thấy bóng dáng nó đâu cả?. Tôi biết nó đã đi học một trường chuyên nghiệp
ở xa. Qua bạn bè trong lớp tôi biết nó học hành tiến bộ và ngày càng xinh xắn
hơn. Thấm thoắt đã bốn năm trôi qua…
Vào một
ngày cuối năm, mưa phùn ảm đạm, đường lầy lội, trời rét ngọt, nó đội mưa đến
thăm tôi. Tôi sững người vì không thể nhận ra nó ngay. Ôi con bé tóc đuôi gà
ngày nào… nay đã thành thiếu nữ xinh đẹp, duyên dáng đầy tự tin, duy chỉ có đôi
mắt vẫn đen láy nhưng giờ đây như sâu hơn và đen hơn, có nghị lực hơn. Tôi bảo
nó vào nhà, nó cứ luống cuống mãi rồi cũng đi theo sau tôi lặng lẽ như cái
bóng. Sau vài câu xã giao hỏi thăm tình hình sức khoẻ, gia đình và công việc,
tôi được biết nó đã đi làm và hôm nay được lĩnh tháng lương đầu tiên, nó nhớ và
đến tôi thăm tôi ... Tôi thấy nó ngồi im, gục đầu xuống ... sau cùng nó òa
khóc, càng khóc càng tức tưởi hơn ... cái vẻ kiêu hãnh, tự tin lúc mới đến của
nó bây giờ biến đi đâu rồi, giờ đây trước mắt tôi là con bé Thương Thương lớp
mười năm nào ... Tôi im lặng, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nó, tiếng khóc nghẹn
lại rồi thưa dần. Nó ngẩng lên mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: “Thưa cô! Con xin
lỗi cô! Con chính là ...” Tiếng nó thì thầm, nhỏ nhưng chứa đựng sự ân hận...
Nó cứ hỏi tôi: “Tại sao cô không mắng, trách phạt và thông báo cho các bạn
trong lớp biết ? Tại sao cô lại làm như vậy ? Những câu hỏi này mãi sau con mới
trả lời được, cô ạ!” Nó bảo đã bao lần nó muốn gặp tôi để thú tội, nhưng lại
không dám... Để rồi, mãi đến hôm nay, sau khi đã đi làm được lĩnh lương tháng
đầu tiên của mình, nó nghĩ là bằng mọi cách phải gặp tôi, nhận lỗi với tôi và
nhờ tôi chuyển số tiền_mà trước đây trong một phút giây bồng bột nó không làm
chủ được mình_ cho bạn. Tay nó run run cầm chiếc phong bì đưa cho tôi. Tôi lặng
người đi… Hình ảnh con bé Thương Thương năm nào đi như chạy trốn, mắt ngấn nước
của chiều đông ấy hiện về trong tôi như vừa mới hôm qua. Tôi nói với nó:
- Con hãy cất đi. Chuyện cũ qua rồi, con đừng nhắc
lại. Cô và các bạn rất hiểu con.
- Nó
nghẹn ngào: Con cám ơn cô và các bạn rất
nhiều. Nếu như ngày ấy…thì không biết hôm nay đời con sẽ ra sao?…
- Tôi
trìu mến nhìn nó: Con là một cô bé có nghị lực. Cô và các bạn luôn tin rằng: Có
một ngày Thương Thương sẽ trở về.
Nó chào
tôi và xin phép ra về, hẹn tôi ngày hội lớp. Bước chân nó xa dần trong đêm đông
lạnh buốt, mưa cũng ngừng rơi tự lúc nào. Lòng tôi ấm lại sau bao năm trăn
trở... không hiểu quyết định của mình đúng hay sai? Nếu như ngày đó tôi quyết
định tìm ra thủ phạm thì đến hôm nay con bé có được như thế này không???
Lời
nói, sự việc, hành động kiên quyết có khi cũng thu được những kết quả tuyệt vời
nhưng với tôi sự im lặng cũng có những nét chấm phá riêng của nó đấy chứ? Đúng
là im lặng – dấu yêu! Sự đồng cảm, tình thương, lòng bao dung, vị tha trong
cuộc sống hối hả, hiện đại đôi khi người ta thấy khó chấp nhận, nhưng với riêng
tôi nó vẫn còn đáng giá cả ngàn vàng”.
Đồ sơn những ngày tháng 10/2004
Nguyễn Thị Yến